21/07/2011

có một dấu chấm than rất đậm.

nhiều lúc đéo biết mình đang float đi đâu nữa.
chân không chạm đất mà tay cũng chẳng tới giời.



(chửi bậy là không tốt. nhưng bí bức thì sẽ thành tốt!)


là là ?
cũng chả phải.

nếu cái sự buồn đếm được thì chắc phải có nhiều đống cái sự buồn rồi nhỉ.
sờ thấy được đấy, muốn ném đi lắm, từng cái một cơ mà sao nặng quá !
cắn 1 miếng
mắt nhắm tịt lại.... vì CHÁT quá mà, như quả sung non bấu ra vẫn còn nhựa sữa ấy, xanh mởn cơ mà nhai thì không thể nào nuốt trôi.... ấy thế mà sung non ăn vào chữa đau bụng đấy, hiệu quả đã tận mắt thấy sao mà cái sự buồn như sung chát thì chả chữa được gì ???


có một rổ đầy sung non.......



.

đi quảng bình nhiều người kêu chán, dù thế vẫn thấy thích và yêu. yêu biển !
về rồi nhớ biển lắm, tự hỏi biển có nhớ người không ? nhưng mà không cũng không sao, người không quên là được !!
bơi tự do được rồi đấy, tung tăng - vùng vẫy trong sóng nước thì còn gì bằng. chưa bơi ngửa được nhưng khi mẹ đỡ cho người thả lỏng toàn thân, như là không còn vướng bận gì ấy, thì mắt chỉ thấy trời mây thôi. xúc giác thấy mềm mại từ bàn tay mẹ, biển vỗ về và gió hiu hiu.
chắc cũng chỉ cần thế thôi.

à mà nhớ cháu Zin nữa. trẻ con yêu thật đấy. mà cũng khoắm nữa !
lần này không chụp = máy ảnh số, chụp phim!! cũng đc gần 1 cuôn. cộng với 1 cuộn lomo vừa finish tuần trước, lại sắp có ảnh mới rồi. flickr sẽ hết mốc meo, và nhất là được háo hức chờ rửa ảnh. lâu rồi chả háo hức gì...

.

"sao vẽ cây chuối mà không ra cây chuối, hả con ?"

có một dấu chấm than.
to.
rất TO !

.

về nhà nhiều món ngon quá. nhưng lạc rang vẫn là snack số một!

.

lúc mới về , nghĩ viết 1 cái note cho london sẽ sao sao ấy, có phải là nhà đâu, nhớ nhung bằng thừa!
nhưng mà giờ cứ nhớ đấy.
nhớ cái chỗ chỉ biết là mấy tháng nữa gặp lại và một thời gian nữa cũng lại chào thôi.
nhớ cái phòng, cái máy khâu - thỉnh thoảng đêm hôm 1 điếu richmond rẻ tiền, .., điện thoại ti tỉ thứ với Hà Chần rồi hứng thì đi vài đường máy ...
nhớ bản thân ! ôi một mình.

.

"con à đánh máy gì lắm thế ...đi ngủ đi "


.

cái gì cũng có giới hạn của nó. sức chịu đựng cũng thế ....







thôi đi ngủ đã nhỉ.